Từ đỉnh núi Đôi, nhớ một thời máu lửa

Gắn với mối tình bi tráng trong một bài thơ bất hủ, núi Đôi ngày nay được bao phủ bởi cánh rừng thông xanh rì đầy thơ mộng. Tuy nhiên, trên núi vẫn còn hệ thống lô cốt kiên cố được xây từ thời Pháp, chứng tích về một thời kỳ đau thương mà anh hùng...

“Bảy năm về trước em mười bảy,
Anh mới đôi mươi trẻ nhất làng.
Xuân Dục, Đoài Đông hai cánh lúa,
Bữa thì em tới bữa anh sang.
Lối ta đi giữa hai sườn núi
Đôi ngọn nên làng gọi núi Đôi
Em vẫn đùa anh sao khéo thế
Núi chồng, núi vợ đứng song đôi.”…

Núi Đôi là một hai ngọn núi nhỏ nằm ở xã Phù Linh thuộc huyện Sóc Sơn, ngoại thành Hà Nội. Từ một địa danh không mấy người biết tới, núi Đôi đã trở thành một hình tượng không thể mờ phai trong trái tim người Việt Nam qua bài thơ bất hủ của nhà thơ Vũ Cao: Núi Đôi.
Ra đời khi cuộc kháng chiến chống Pháp vừa kết thúc, bài thơ kể về một chuyện tình bi tráng dựa trên một câu chuyện có thật xảy ra tại làng Xuân Dục, xã Phù Linh mà nhà thơ được nghe kể lại. Đó là một câu chuyện tình trong chiến tranh giữa một anh bộ đội và một cô thôn nữ, sau này trở thành du kích và hi sinh anh dũng trong một cuộc chạm trán với địch...
Ngày nay, núi Đôi là một cảnh quan đẹp của huyện Sóc Sơn. Núi được bao phủ bởi cánh rừng thông xanh rì đầy thơ mộng. Trên núi vẫn còn hệ thống lô cốt kiên cố được xây từ thời Pháp, chứng tích về một thời kỳ đau thương mà anh hùng.

Cả hai ngọn núi được bao phủ bởi rừng thông xanh rì.
Trên đỉnh núi Đoài có 4 lô cốt, gồm 1 lô cốt chỉ huy ở giữa và 3 lô cốt bảo vệ phía ngoài.
Trong bài thơ Núi Đôi, hệ thống lô cốt này được nhắc tới qua câu thơ "Núi Đôi bốt dựng kề ba xóm".
Trong thời kỳ 9 năm chống Pháp (1945-1954), tại "vành đai trắng" Phù Lỗ - Núi Đôi đã diễn ra những trận đánh công đồn ác liệt.
Giờ đây chúng chỉ còn là những phế tích bị lãng quên...
Nếu như đỉnh núi Đoài - là trung tâm chỉ huy, có đến 4 lô cốt thì trên đỉnh núi Đông chỉ có một.
Các lô cốt không chỉ được xây trên đỉnh núi mà còn xuất hiện rải rác quanh sườn núi và sát chân núi.
Dưới chân núi, những cánh đồng lúa của xã Phù Linh trải dài ngút ngát tầm mắt.
"Anh nghe có tiếng người qua chợ
Ta gắng mùa sau lúa sẽ nhiều
Ruộng thấm mồ hôi từng nhát cuốc
Làng ta rồi đẹp biết bao nhiêu".
(Một khổ trong bài thơ Núi Đôi - Vũ Cao).

Theo Đất Việt

eZ Publish™ copyright © 1999-2024 eZ systems as