itaexpress / Quỹ ITA-s / Câu chuyện ITA-s / Chú bê con trong giấc mơ gia đình anh nông dân

Chú bê con trong giấc mơ gia đình anh nông dân

Anh Võ Trang

Đôi vợ chồng nghèo bị tật nguyền làm lụng vất vả quanh năm nhưng không thực hiện nổi ước mơ “mua một chú bê con và cái tủ đựng vật dụng trong nhà..!”

Con đường lên thôn Phước Hậu ngoằn ngoèo với đất đá lởm chởm, nắng cháy da người, nơi đây mang đậm nét đặc trưng của vùng đất miền cao với không gian bao la, cảnh vật hoang sơ. Tôi ngạc nhiên xen lẫn thích thú trước cảnh vài chú ngựa nhỏ thó mang trên lưng hai gùi củi to tướng ì ạch lê bước. Đám ngô đồng phất phơ một màu lá úa như trố mắt nhìn người khách lạ. Chúng tôi theo chân chị Thúy Diễm - Phó Chủ tịch xã An Hiệp và anh Nguyễn Văn Sơn - Chủ tịch Hội Nông dân xã, mệt phờ vì đường khó chạy và nắng nóng. Tôi gào lên át tiếng gió: “Chị ơi gần tới chưa?”, “3 cây số nữa!”, chị đáp và phân bua: “3 cây ở đây đi bằng 10 cây số đường đồng bằng, đường khó đi chạy cẩn thận nhé!” Kim Tuyến - thành viên Quỹ ITA - cười toe toét: “Đừng lo, tay lái lụa mà chị!”.

Cuối cùng chúng tôi cũng tới được nhà chị Dương Thị Đa đúng với địa chỉ ghi trên hồ sơ gửi đến Quỹ ITA Hàn gắn vết thương, ngôi nhà bé xíu 20 mét vuông trống trơn, trên vách treo túi nilon đựng vật dụng lỉnh kỉnh. Vách trơ gạch thâm ố đen xì vì chưa trát tường. Anh Võ Trang, chồng chị Đa, ra đón khách khá vất vả vì anh bị dị tật ở chân, tôi lấy làm lạ vì ai nói chuyện với anh cũng phải la to lên, hỏi ra mới biết anh bị thêm bệnh điếc nữa.

Ngôi nhà vợ chồng anh Võ Trang

Chị Đa, vợ anh, không có ở nhà vì sáng nào chị cũng đi làm ruộng rất xa, nhà có 3 sào ruộng làm được hai mùa thu nhập chỉ hơn 5 trăm nghìn mỗi năm, có năm thất bát thì coi như công toi. Vậy là để có tiền mua gạo, ai kêu gì chị làm nấy, cuốc đất, phát cỏ… và đủ mọi việc không tên khác, ấy vậy mà nghèo vẫn hoàn nghèo. Sức khỏe anh Trang đã ốm yếu, đi lại khó khăn còn chị Đa cũng chẳng khá hơn, chị mới mổ ruột thừa hơn một tháng mà chị đã phải ra đồng nên vết thương tái phát. Chị bị gù lưng, điếc tai và cao chỉ 1m45. Cô con gái anh chị năm nay vừa tròn 17 tuổi phải nghỉ học khi vừa vào lớp 10 để cùng mẹ ra đồng làm thuê. Cái khó về cuộc sống mưu sinh, về bao điều bộn bề lo toan nên ước mơ khoác áo trắng tinh khôi đến trường như bao bạn bè khác với em chỉ là một giấc mơ…

Khi biết Quỹ ITA Hàn gắn vết thương hỗ trợ người nghèo anh chị mừng lắm, cán bộ xã làm hồ sơ giúp gia đình anh gửi đi và anh chờ đợi. Anh mơ ước có được một số tiền để mua một con bê để nuôi và cải thiện cuộc sống gia đình. Anh cũng muốn nhà có được cái tủ để đựng đồ, vì trước đây giấy khen của vợ anh được tặng khi còn là thanh niên xung phong treo trong túi nilon ở cột nhà bị mối ăn hết vợ anh buồn lắm. Nhìn quanh nhà treo vật dụng bằng những túi to túi nhỏ chúng tôi mới thật sự hiểu và đồng cảm với ước mong của anh như thế nào, ước mơ mới bình dị làm sao nhưng với hoàn cảnh sống gia đình anh chỉ là nỗi khát khao khó thành hiện thực. Chúng tôi ra về vui buồn lẫn lộn, buồn vì chứng kiến cảnh cuộc sống khốn khó gia đình anh, vui vì với sự chia sẻ của Quỹ ITA, chú bê con trong giấc mơ anh sẽ là hiện thực trong thời gian không xa.

Ngọc Bích