itaexpress / Tin ITA / Bạn đọc viết / Cảm nhận / Chiều quê trên bến sông xưa

Chiều quê trên bến sông xưa

"Chiều buồn nhẹ rơi trên bến sông xa

Đâu khói hoàng hôn vương trên mái nhà.."

Tuổi thơ tôi đã trải qua những buổi chiều bình dị và mộc mạc như thế. Xa quê để bước vào đời, thi thoảng hình ảnh chiều tà trên bến sông xưa lại trào lên trong trong kí ức.

Mặt trời đã gác núi, những giọt nắng cuối ngày cứ lùi dần, lùi dần, khuất hẳn sau rặng tre. Xa xa, dải mây hồng bồng bềnh yên ả trôi nhẹ trên khoảng không vô tận, chùm rẻ quạt như xoè ra, chiếu sáng cả một vùng trời. Đàn chim vội vã tìm nhau bay về nơi tổ ấm, tiếng chim cuốc đâu đó cứ đều đều, chầm chậm, khắc khổ vang lên.

Chiều về, một buổi chiều quê bình dị, mộc mạc quá. Nó không có chỗ cho những toan tính, hơn thua ở đời mà là sự hội tụ của những gì bình thường, giản dị nhất. Từng vệt khói lam chiều phất phơ sau rặng chuối. Tiếng ai đó gọi đò cứ văng vẳng trên bến sông quê. Những đứa bé chăn trâu thả cho cánh diều của chúng bay cao, bay xa lên như để gửi bao ước mơ tuổi thơ cháy bỏng, như để hoà mình cùng với mây trời, với xứ sở, với thiên nhiên. Tiếng ếch nhái, tiếng côn trùng cứ dai dẳng bên tai như càng tô thêm sự tĩnh mịch của buổi chiều tà. Mùi rơm rạ, mùi lúa chín thoang thoảng theo gió bay vào thôn xóm nhỏ. Chiều về, đó cũng chính là thời khắc cả gia đình quây quần, sum họp bên nhau trong bữa cơm đạm bạc, đơn sơ, trò chuyện cùng nhau sau một ngày đồng áng vất vả, cùng tận hưởng những làn gió thổi lên tươi mát mang theo hương cau dìu dịu lan toả khắp không gian.

Và chiều cũng là lúc bọn con nít chúng tôi rủ nhau chơi trò ú tim, cười đùa, lăn lộn dưới những đống rơm khô, đất cát, bụi tro dính đầy mặt, từng tiếng cười quen thuộc, giòn giã vang rộn cả xóm thôn... Đó là tuổi thơ của những đứa trẻ quê nghèo khó, tuy có thiếu thốn vài bữa ăn ngon nhưng lúc nào cũng dư dả tiếng cười. “Ăn chưa no lo chưa tới” nên chẳng phải bận tâm điều gì, chuyện có lớn bằng trời dưới con mắt bé thơ cũng biến thành hạt gạo. Trưa, mẹ bắt đi ngủ nhưng vẫn trốn đi chơi. Ngủ làm sao được bởi lũ bạn đang chờ đầu đê với bao trò vui giữa trời xanh lộng gió. Ba bốn đứa đầu trần cháy đen cháy đỏ, da đen sạm dưới trời nắng chang chang đuổi bắt mấy con chuồn chuồn đỏ chót đậu sát mép nước.

Tuổi thơ tôi đã trải qua những buổi chiều bình dị và mộc mạc như thế. Xa quê để bước vào đời, thi thoảng hình ảnh chiều tà trên bến sông xưa lại trào lên trong trong kí ức. Chợt vẳng đâu đó một bài hát quen thuộc “Chiều buồn nhẹ rơi trên bến sông xa, đâu khói hoàng hôn vương trên mái nhà...”, lòng chợt ngẩn ngơ.

Hồng Phúc