Chiều đông Hà Nội, nắng vàng sánh như mật ong, tôi đến thăm Đặng Thị Liên, sinh viên năm thứ nhất - thủ khoa của Trường Đại học công nghệ.
Mặc dù không nằm trong vùng bị mưa lũ trực tiếp nhưng đường vào nhà mẹ con chị Tăng Thị Nga đầy nước và bùn. Con đường rộng chưa được 1m, nhằng nhịt vết xe cũ mới khiến người đi xe máy dịch chuyển còn khó hơn người đi bộ.
Những đôi mắt bé thơ sáng ngời như tia nắng, như giọt sương tinh khôi rồi sẽ được thắp sáng lên bằng tất cả tình thương của thầy, của cô nơi vùng đất xa xôi địa đầu Tổ quốc...
Khi tôi đang làm việc với ông Bùi Đình Thời - Trưởng Phòng Giáo dục và Đào tạo huyện Nghĩa Hành về Chương trình hỗ trợ giáo viên nghèo vùng sâu, vùng cao thì cô Phạm Thị Minh Tân, giáo viên trường tiểu học Hành Minh, mang đơn xin nghỉ phép vào.
Ra trường và đi dạy đến nay là 6 năm. Cũng từng ấy thời gian chị đạt danh hiệu giáo viên giỏi cấp trường; giáo viên giỏi cấp huyện năm học 2007-2008 và được xét công đoàn viên xuất sắc, lao động xuất sắc cấp huyện. Chị là Nguyễn Thị Sim, giáo viên Trường Tiểu học La Văn Cầu, xã Đak Buk So, huyện Tuy Đức, tỉnh Đak Nông.
Nghe nói có người từ Quỹ ITA-s về thăm, cô Thị H’Loan cứ ngóng ra cổng. Và khi xe chúng tôi dừng lại, cô vừa phấn khởi, vừa có vẻ ngượng ngùng…
Người dân vùng Đồng bằng sông Cửu Long vẫn chưa hết bàng hoàng về tai nạn xảy ra vào ngày 23/5/2007, gió lốc bất ngờ ấp tới làm tốc hết mái tôn trường, học sinh hoảng loạn trốn dưới gầm bàn và 5 học sinh bị thương nặng, riêng em Trần Thị Thùy, học sinh lớp 5 bị mảnh tôn xi măng cắm vào mắt đã tử vong ngay sau đó.
“Em ơi, bé Lưu được cứu rồi, bé đã qua cơn nguy kịch và đã được chuyển xuống phòng hồi sức sau 2 ngày phẫu thuật” - giọng nói của đại diện ItaExpress ở Hà Nội, Phạm Hùng Phong vang lên từ đầu dây khiến cả văn phòng ItaExpress như vỡ òa vì sung sướng. Chúng tôi ôm lấy nhau chia sẻ niềm vui, như thể đấy là người ruột thịt của mình....
... cả chúng tôi đều như bừng tỉnh, trước mắt là đứa bé còm nhom, da xanh mét, lồng ngực của cháu sưng lên như chiếc nón nhỏ, đang phập phồng với những nhịp đập hối hả, như đang muốn vỡ tung trong tức khắc.
Bước đi khập khiễng trong bộ quần áo tả tơi không dấu được những khối u xương do căn bệnh mục xương lộ rõ trên khắp người. Đã vậy, nhưng em lại đang cùng chị chuẩn bị bữa trưa cho mấy con heo đang kêu eng éc trong chuồng vì đói để kịp thời gian cho buổi học chiều.