Chọi gà ở Philippines
Trong chuyến đi đến Philippines, tôi quyết định đi thác nước Pagsanjan. Nhưng trên đường tôi lại bỏ tour, sà vào ven đường để chơi chọi gà, một món đúng nghĩa là “cờ bạc”. Thật lạ, người ta nuôi lớn một niềm hy vọng, đem nó ra đấu trường và tiêu tan trong 5 phút. Có lẽ đó là thứ sở thích kỳ cục nhất mà tôi đã chứng kiến ở Philippines
Pila là một thành phố yên bình với những cánh đồng lúa bạt ngàn, những ngọn núi lửa xanh thẳm ở chân trời phủ đầy mây trên đỉnh bão tố. Độc đạo chạy xuyên qua thành phố với hai hàng cây cao vút thân xanh thẫm. Pila Coliseum nghĩa là Võ trường Pila, nơi thu hút hàng trăm đàn ông bản địa và những vùng lân cận làm thành cái chảo lửa mỗi cuối tuần. Nơi một ngày có đến trăm cặp đấu diễn ra và tương đương ngần ấy con gà đẹp đẽ sống động sẽ bị kết liễu.
Giữa một rừng đàn ông bản địa đang la hét, giữa cái nóng rực người, giữa những trận đấu nảy lửa, tôi thấy mình như một kẻ chiến binh huơ nắm tiền trong tay và gào thét... Nắng chiều đã nhạt mà sàn đấu vẫn hừng hực lửa.
Tôi nhảy xuống khỏi chiếc xe tour ngay khi nhìn thấy cái cấu trúc nhà thi đấu với chóp chữ nhật và nhẩm trong bụng là sẽ đi xe buýt về Manila. Từng tiếng hò reo vang dội khiến tôi như mở cờ trong bụng, thầm nghĩ lại có chuyện để xem đây.
Ngoài sân rất nhiều xe ba bánh, hai bánh tự chế là đặc trưng của quốc đảo xinh đẹp này. Chiếc nào chiếc nấy sặc sỡ và vui mắt. Có chiếc còn treo đầy hàng hoá, rau xanh như của ông chồng nào đang trên đường đi chợ giúp vợ về.
Nhà thi đấu ở đây hình vuông, các hàng ghế khán đài tôn cao xung quanh. Phía sau có một khoảng trống rộng để những người ít tiền có thể đứng xem hoặc bán dạo. Sân đấu ở dưới bằng đất nện, có hàng rào vây quanh. Sau sàn đấu là một khu vực rộng có ghế băng để người chọi gà ke gà và chuẩn bị lên sàn...
Điểm khác biệt lớn nhất với chọi gà Việt Nam là gà ở đây không cần phải là giống chọi thuần mà chỉ… biết đánh nhau là được. Chân gà được buộc một dao cựa sắc nhọn dài khoảng 3 đốt ngón tay làm vũ khí.
Chủ gà sẽ ôm gà lên sàn, cọ đầu hai con gà vào nhau ba lần cho gà nổi máu. Tiếp sau, chủ gà đi vòng quanh sân để dân cá cược có thể đánh giá con gà. Vòng ngoài cá cược xắp sếp ổn thoả, các tay cược đã đặt cọc tiền xong xuôi thì chủ gà đó theo lệnh trọng tài thả gà ra sân.
Hai con gà quện vào nhau làm một, những miếng những thế hiểm không nhiều như ở Việt Nam. Cũng không dễ theo dõi như ở nhà mình vì gà ở đây lông lá bờm xờm. Chỉ thấy hai bó lông cuốn vào nhau một hồi rồi cái thế mà gà ở đây hay dụng nhất là song phi để con dao cắt cổ, thọc sâu lưỡi dao vào cần cổ đối phương.
Hầu hết các trận đấu diễn ra trong tích tắc, 20 giây hay 30 giây... Các con thắng vào vòng trong lại được mang ra sau ke, mát xa, thủ thỉ... Bọn cá độ thì kẻ khóc người cười… Không khí vô cùng rộn rã. Tôi chỉ quan tâm những con gà đẹp đẽ kia sau khi chết sẽ được chế biến thành món gì? Cà ri gà? Gà nướng lu hay đơn giản là luộc lên chấm muối tiêu…?
Cuối cùng thì tôi cũng thua hơn 50 đô la vì chỉ cược cho những con gà sặc sỡ màu sắc và đẹp mắt. Trĩu nặng, tôi khó khăn lắm mới tìm được xe về Manila và thấy mình chẳng bao giờ may mắn với những gì sặc sỡ…
Theo SGTT