itaexpress / Tin ITA / Thể thao - Giải trí / Đi & viết / Ký sự xứ pha lê

Ký sự xứ pha lê

Koprivince trong sương sớm

ItaExpress - LTS: Nhân một chuyến công tác Cộng hòa Séc của một người bạn vốn là dân chơi ảnh, đồng thời cũng là một CTV nhiệt thành của Itaexpress, tôi có “đặt hàng” anh viết loạt ký sự về xứ sở pha lê cho chuyên mục Đi và viết.

Không chỉ hài lòng với những thông tin về đất nước tận Đông Âu xa xôi, tôi còn liên tục không kiềm chế nổi những lời trầm trồ kinh ngạc và thán phục trước những bức ảnh, những bức ảnh đẹp đến ngỡ ngàng. Itaexpress xin được trân trọng chia sẻ với bạn đọc . (Lại Thu Giang)

Kỳ 1: Ấn tượng Koprivince

Koprivince bình yên.

Koprivince đang mùa hè, thông tin trên dự báo thời tiết: nhiệt độ 13-17oC. Trời nắng và có gió nhẹ. Một điều lạ là ở đây 9h tối trời vẫn nắng như lúc 4h chiều. Có thể vác máy ảnh đi chụp hoàng hôn vào lúc … 10h tối.

Buổi sáng trời lạnh, có sương ẩm. Sương tràn đầy thung lũng, nhô lên mấy nóc nhà ngói nâu sẫm hoặc đỏ, một vài tháp chuông nhà thờ xa xa vươn lên trong nắng, đổ một vài hồi chuông. Vùng Koprivince này rất bình yên, nhà cửa vắng vẻ và thoáng đẹp, chỉ có hai làn xe thưa thớt chạy. Thỉnh thoảng mới thấy vài người già dắt chó đi bộ thong thả hai bên đường, vài vị trung niên sải bước hối hả. Mỗi khu nhà ở , khu biệt thự đều có hàng rào, vườn trồng đầy hoa kiểu như những biệt thự ở Đà Lạt, nhưng rộng và thoáng đẹp hơn rất nhiều. Nhà nào cũng lúc lỉu những quả táo, mận đủ loại hồng, vàng, tím. Những cây đào ở đậu cũng trĩu quả, dường như không có người hái. Thậm chí quả chín đỏ ối rụng đầy dưới gốc.

Thế là tôi đang ở đây, Koprivince tháng 7/2007.

Một Prague khác

8h30’, có lẽ ở Sài Gòn bây giờ là 1h30’ sáng. Có thể mưa, có thể mát trời... Bạn bè có thể còn ai đó còn thức khuya bên bàn phím…

Nhưng Prague giờ này còn còn nắng, nắng xiên những vạt cuối cùng qua ô cửa sổ phía sau phòng, sau bữa tối tẻ nhạt có bánh mì và thịt nguội cùng với việc bắt đầu có cảm giác thèm cơm nhà...

Mùa hè ở đây chỉ có những đêm ngắn và chóng vánh, và một giấc ngủ dài là một điều gì đó thật xa xỉ...

Đứng trên cửa sổ nhìn xuống thì có thể thấy ba dãy phố ngắn thông nhau gọi trong chiều. Nắng vàng ruộm, lấp lánh sáng trên những chiếc xe hơi đậu nối đuôi.

Lãng mạn Prague

Kia là lối dẫn ra quảng trường. Tôi đã vác máy ảnh đi bộ cả mười mấy lần trên đoạn phố này cả đêm lẫn ngày. Về đêm, có một cửa hàng sách báo sáng đèn, dăm cửa hiệu thời trang, một quán ăn Tàu treo những cái đèn lồng đỏ, vài ba vị khách Tây du lịch đeo ba lô, tay cầm bản đồ đứng chỉ chỏ... Ra đến quảng trường thì người lúc nào cũng đông đặc 24/24. Mua sắm, quán xá, cà phê... nhộn nhịp như một cái chợ lớn...

Đoạn phố kia đi thông sang hông bảo tàng, có quá nhiều cửa hàng pha lê và đồ lưu niệm, vài quầy bán hoa tươi có những thứ hoa lạ lạ, hay hay.

Một Prague khác

Nhưng trước mặt là con phố sâu, kín và vắng người, khác hẳn với những con phố ở mặt tiền Khách sạn. Phố này hình như là cổng sau của mấy cái trụ sở nhà băng, Viện Toán... và chỉ dành để đậu xe, ban ngày cũng ít người đi bộ... Có một nhà hàng nhưng chẳng thấy mở cửa bao giờ...

Và vì thế trong những rực rỡ, có thể thấy vẻ đẹp lạ, thật tĩnh của một Prague khác.

(Còn nữa)

Kỳ II. Khách sạn ở Tiệp

Bài, ảnh: Phạm Trung Kiên